THƠ: NỖI ĐAU NGÀY CHIẾN THẮNG!

Ta ngã xuống, dưới chân cầu Rạch Chiếc!
Ngày cuối cùng cuộc chiến,... sáng ba mươi.
Pháo nổ vang, ta nát cả thân người!
Rồi chìm xuống, trôi theo dòng nước chảy.
Thân đã mất, nhưng ta còn cảm thấy.
Cầu vẫn nguyên, bọn giặc đã tháo lui.
Đoàn xe tăng, cùng lũ lượt bao người.
Ào ạt tiến qua cầu, vào thành phố.
Rừng cờ đỏ, với hoa tươi khắp lối.
Đồng đội ta, tràn ngập khắp phố phường.
Giải phóng rồi, vui sướng khắp muôn phương.
Niềm hạnh phúc, lớn lao không tả xiết!
Ta chợt thấy, vợ ta đang mải miết !
Hỏi tìm ta, trong lũ lượt đoàn quân.
Mặt bừng lên, niềm hy vọng vô ngần.
Xa nhau đã, biết bao nhiêu năm tháng!?
Không ai biết, chỉ nói lời thoái thác.
Ta muốn kêu, nhưng chẳng thể được nào!
Muốn vẫy tay, tay cứ nặng làm sao?
Không nói được, lòng ta đau bao nỗi!
Vợ yêu hỡi, về đi đừng tìm hỏi!
Trời tối rồi, chỉ mệt mỏi mà thôi!
Mọi người vui, cuồn cuộn tựa sóng dồi!
Về đi vợ, ... ở nhà đang chờ đợi!
Cả Đất Nước, đang tưng bừng vào hội.
Quốc kỳ bay, phất phới ở trên cao.
Em thấy không? Cờ đỏ ánh vàng sao.
Là có máu, ... Chồng em tô trên đó!♥️♥️♥️♥️♥️
Kỷ niệm Ngày Chiến thắng 30/4, giải phóng Miền Nam, xin đốt nén tâm nhang cho hương linh Liệt sĩ đã hy sinh vì Đất Nước !

Nhận xét

Bài đăng phổ biến