Buồn vui chuyện mạng xã hội D9
Nguyễn Tài - D9
Lịch sử văn minh nhân loại là tiến trình
khám phá và xác định bản chất của thế giới tự nhiên, để từ đó sáng tạo ra nhiều
loại sản phẩm tinh hoa, cả vật thể lẫn phi vật thể, nhằm phục vụ cho hạnh phúc
con người. Tất nhiên cái đích khát khao cuối cùng để con người vươn tới, vẫn là
sự nhân văn nhân bản tự do bác ái công bằng, trong đó luôn lấp lánh chứa đựng
sự cao cả của Chân, Thiện, Mỹ.
Trên con đường gian lao dài
dằng dặc ấy, hình như để giảm bớt mệt mỏi, thỉnh thoảng người ta phải nghĩ ra
những ứng dụng tiện lợi nhằm đáp ứng các tiêu chí hạnh phúc nhất thời. Nó có
thể đơn giản như trò chơi trong các lễ hội, như món ăn món uống. Cũng có thể
hoành tráng hơn như xe hơi như tầu bay. Và càng những năm gấp gáp sống gần đây,
nhu cầu muốn được thỏa mãn ngay lập tức lại càng bành trướng. Và đó như là một
điều kiện tiên quyết để thúc đẩy cho cái gọi là "mạng xã hội" ra đời.
Mạng xã hội dưới những cái
tên "hơi bị Tây" kiểu như "phây búc" như "tuýt
tờ" như "chấm chấm", là đứa con xuất sắc của cuộc cách mạng tin
học 3.0. Cho đến giờ nó đã thành máu thịt của đời sống đương đại. Thông tin
nhanh, phong phú đa dạng, độ chính xác khi phản ánh hình thức của sự việc là
tương đối trung thực. Đặc biệt sự phản hồi chia sẻ tương thích cũng cực nhanh,
cực nhiều chiều.
Một cố thi sĩ sống ở thời
chưa có mạng xã hội đã làm mấy câu thơ như thế này. "Tôi biết ngày mai
trời sẽ mưa mau. Mưa thì mưa nhưng tôi không bước vội. Vì vội thế nào ta cũng
phải xa nhau". Bởi khi phải đối diện với bất hạnh, điều mà bất cứ ai cũng
khó tránh, thì tốc độ sống cũng như cự ly sống chợt nhiên thành vớ vẩn. Điều
này lý giải tại sao đã có rất nhiều những người yêu lối sống thong thả, đã từ chối
mạng xã hội.
Một trong những phẩm chất cao
cả của thông tin là sự bạch hóa. Nhưng minh bạch không có nghĩa phơi bầy những
riêng tư cá nhân của mình lẫn của người khác theo cách sống sượng. Khá nhiều kẻ
tà ý dựa vào đó để tự tin thành hung hăng, rồi hăm dọa rồi chỉ trích tới mức
nhục mạ lẫn nhau. Không phải ngẫu nhiên mà ở ta gần đây, câu đầu lưỡi của một
bộ phận không nhỏ là "có muốn bị đưa lên mạng không". Cho dù cái bức
xúc vừa xảy ra đấy thường không có gì lớn, một thứ sóng trong miệng chén. Và
khi đã sống phần lớn thời gian trong internet thì mạng xã hội đâu còn là thực
tại ảo nữa. Người ta, nhất là đám trẻ non nớt chưa sâu sắc trưởng thành, rất dễ
rơi vào những hoang tưởng vui buồn theo từng cơn "lên đồng" của một
đám đông nông nổi. Đã quá nhiều trường hợp đau lòng của lứa tuổi học trò khi
phải chịu những hệ lụy không đáng từ các cơn bão "ném đá" xuất xứ ở
cộng đồng mạng.
Tất nhiên, tính có ích của
mạng xã hội là không thể phủ nhận, có thể nói nó là một trong những phương tiện
văn minh nhất mà chúng ta hiện có. Thế nhưng, phương tiện muôn đời vẫn là
phương tiện, một khi quá phụ thuộc vào phương tiện, chắn chắn sẽ bị phương tiện
hóa. Cách đây chừng hai nghìn năm, đại triết gia Trang Tử từng cảnh báo trong
Nam Hoa kinh bằng câu chuyện "ông già đất Sở". Có một người văn minh
đi ngang qua đất Sở thì gặp một ông già đang vất vả tự tay xách nước tưới rau.
Người đó bảo, ông không biết bây giờ người ta đã có hệ thống tưới rau bằng gầu
sao. Ông già trả lời, không phải tôi không biết mà là tôi không thích. Bởi "kẻ
có đồ dùng máy móc tất sẽ làm việc máy móc. Kẻ làm việc máy móc tất có tấm lòng
máy móc. Lòng máy móc thì không còn trong trắng. Lòng không trong thì thần tính
bất định không tới được Đạo". Sống online sẽ làm người ta thất thần khi ở
đời thực, nó dễ dàng làm tàn lụi những kỹ năng sống hồn nhiên khác. Dễ thấy
nhất là những ứng xử hụt hẫng trong văn hóa đọc sách. Mà chính nhờ văn hóa đọc
này, nhân loại mới có được diện mạo văn minh như ngày hôm nay, một nền văn minh
sống động, đẫm đầy nhân văn, nhân bản.
Có phải vậy chăng mà ngay chính cộng đồng mạng, những "phây
búc kơ" điềm đạm tử tế, đều đã đồng thanh kêu gọi. Hãy sử dụng mạng xã hội
một cách thông minh và văn minh nhất.
Nhận xét
Đăng nhận xét