Cắt ghép và xuyên tạc lịch sử – thủ đoạn nguy hiểm

Cắt ghép, xuyên tạc lịch sử vốn là cách làm của những người muốn bôi nhọ lịch sử dân tộc và nhân loại. Ngày càng có nhiều công bố trên các phương tiện thông tin đại chúng làm lung lạc tinh thần thế hệ trẻ Việt Nam bằng cách cắt ghép và xuyên tạc lịch sử theo một lô-gíc chủ quan đã định trước, nhưng lại núp bóng “cách nhìn mới” về lịch sử. Xin nêu một số ví dụ:

Người ta bỏ qua Hiệp định Muy-ních giữa Anh, Pháp và Đức, chỉ tập trung khai thác và nhấn mạnh Hiệp ước Xô-Đức để đi tới kết luận kẻ gây ra chiến tranh thế giới thứ hai không phải là chủ nghĩa phát xít, mà là Liên Xô (?).

Người ta cố tình lãng quên những tội ác của chủ nghĩa thực dân, cố tình bỏ qua hành động xâm lược của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ cùng chính quyền do họ dựng ra, bỏ qua những việc làm đầy thiện chí nhân đạo và hòa bình của Chính phủ, nhân dân Việt Nam, để tập trung bôi nhọ, vu khống Đảng Cộng sản Việt Nam là thủ phạm gây ra những cuộc chiến tranh tàn khốc trong suốt 30 năm (1945-1975), đẩy nhân dân vào cảnh chết chóc, tang thương; “chỉ có nhân dân là chiến bại”(?).

Có không ít người xuất phát từ việc xuyên tạc rằng, Pháp và Việt Minh đã “tự ý” ký với nhau Hiệp định Giơ-ne-vơ năm 1954 để chia Việt Nam thành “hai quốc gia”, đẩy đất nước vào cảnh “Trịnh-Nguyễn phân tranh”, để rồi đi đến kết luận cộng sản Bắc Việt xâm lược Việt Nam Cộng hòa là một quốc gia độc lập, có chủ quyền và vì thế Việt Nam Cộng hòa phải yêu cầu Mỹ “giúp đỡ” chống “cộng sản hiếu chiến xâm lăng”, phủ nhận chính sách xâm lược thực dân mới của Mỹ (?).

Đó là những thủ đoạn mạo danh khoa học để xuyên tạc lịch sử thế giới và lịch sử dân tộc. Phải chăng những cách trình bày, giải thích lịch sử như trên là khách quan và khoa học? Việc giáo dục lịch sử thiếu hệ thống và toàn diện sẽ đặt thế hệ trẻ Việt Nam đứng trước những hiểm họa mà tất cả những người có lương tâm hôm nay phải có trách nhiệm nặng nề.

Nguy cơ lịch sử bị xuyên tạc và lợi dụng là không thể xem thường. Đây là bài toán mà Đảng, Chính phủ và toàn bộ hệ thống chính trị Việt Nam đều phải quan tâm.

Liệu thế hệ trẻ Việt Nam mai sau có biết và tin rằng “kẻ thù buộc ta ôm cây súng”(?), có còn phân biệt được đúng-sai, chính nghĩa-gian tà, xâm lược và chống xâm lược? Trong những biến đổi không ngừng của quan hệ quốc tế hiện đại, sự thay đổi điều kiện sống và làm việc, liệu các công dân Việt Nam trong tương lai có tin vào những việc cha anh mình đã làm là phù hợp với yêu cầu khách quan của lịch sử hay không?

Câu trả lời vẫn còn ở phía trước và tùy thuộc rất nhiều vào hiệu quả của việc giáo dục lịch sử, giáo dục truyền thống sao cho hiệu quả.
-st-

Nhận xét

Bài đăng phổ biến